Có điều rất nhanh, Ôn Văn phát hiện như thế có lẽ không ổn thỏa.

Nhím biển Hoàng Kim giống như phát cuồng bắt đầu kịch liệt giãy giụa, từ thân thể tròn vo kia bộc phát ra sức chiến đấu mạnh mẽ hơn lúc chiến đấu với Ôn Văn.

Núi đá bắt đầu chấn động, gốc đại thụ cũng oằn xuống, phòng ốc xuất hiện khe nứt, mặt đất nứt ra như bị động đất!

Thứ này thế mà lại có thể dựa vào sức của mình kéo ngã nhiều thứ ở xung quanh như vậy!

Ôn Văn biết không thể kéo dài nữa, hiện giờ phải xử lý thứ này, bằng không nó sẽ trở nên rất khó đối phó.

Vì thế Ôn Văn đưa tay dùng sức ấn xuống, để mũi nhọn của tóc chui xuống đất rồi chuyển dời tới dưới thân nhím biển chui lên.

Da của con nhím biển Hoàng Kim này không thể phá vỡ, thế nhưng phần mặt của nó thì chính là phần hướng xuống dưới, nơi đó có miệng và cơ quan bài tiết của nó!

Sinh vật cho dù mạnh mẽ đến cỡ nào thì miệng và cơ quan bài tiết cũng sẽ không cứng như lớp da!

Ôn Văn không thể nhấc thứ này lên, vì thế sẽ từ dưới đất tiến vào trong cơ thể nó!

Tóc đen chen lấn theo lỗ thủng nhỏ chui vào bên trong cơ thể quái vật to lớn, tách tất cả các mô bên trong cơ thể nó ra khỏi lớp vỏ gai cứng, nhím biển Hoàng Kim yếu ớt ngừng lại, hiện giờ nó đã không thể cứu vãn được nữa rồi.

Đợi đến khi hành động của nó hoàn toàn ngừng lại, Ôn Văn lật con nhím biển khổng lồ này lên, dùng lưỡi dao ô uế, cố gắng nạy phần da hơi mềm ở phần bụng nó.

Mặc dù sau khi nó chết đi thì lớp da đã trở nên mềm hơn nhưng chỉ cắt một vòng cũng làm Ôn Văn mệt mỏi, thứ này thật sự quá cứng.

Sau khi mở ra xong, Ôn Văn điều khiển tóc đen từ trong cơ thể nó lấy ra một khối mô trong suốt to bằng nằm tay.

Trong phần mô trong suốt này có hơn mười mảnh nhỏ tròn bẹp màu trắng!

"Nếu Vệ Tô không gạt mình thì đây rất có thể chính là thuốc vạn năng có thể chữa trị tất cả bệnh tật..."

Trước đó Ôn Văn không sử dụng bạo lực đánh chết con nhím biển này cũng vì sợ làm hỏng mớ thuốc này, bằng không không quản là Vô Danh kiếm pháp cắt nhỏ hay sức mạnh phá hoại của Hủ Huyết Giả đều có thể phá nát lớp da của con nhím biển này.

Sau khi lấy được thuốc vạn năng, Ôn Văn đơn giản suy tính một chút, sau đó cắt đứt mớ tóc dài, biến về dáng vẻ tóc ngắn như trước.

Nơi mà phần tóc này tấn công trước đó chính là cơ quan bài tiết của con nhím biển này, Ôn Văn không muốn vác mái tóc như thế đi tới đi lui.

Sau đó Ôn Văn liếm liếm môi, tham lam nhìn nhím biển Hoàng Kim, một con quái vật to lớn như vậy, khắp người đều là bảo bối, chỉ lấy đi thuốc vạn năng là quá lãng phí.

Vì thế Ôn Văn tốn một phen sức lực thật lớn nhổ mớ gai nhọn kia đi, tính toán dùng chúng để chế tạo vũ khí, mấy trăm cây gai nhọn này đều là nguyên liệu thượng hạng.

Sau khi thu mớ gai này xong, Ôn Văn đã mệt tới thở hồng hộc, vì thế anh kích hoạt bẫy rập sớm đã sắp xếp trong tầng hầm, tia điện óng ánh bùng nổ dưới tầng hầm, hoàn toàn phá hủy nghi thức kia.

Nhím biển Hoàng Kim đã chết, nghi thức cũng bị phá hỏng, nhím biển trên đảo nhỏ bắt đầu quay trở về biển, sương mù cũng dần dần tiêu tan.

Nhìn thấy những biến hóa này, nhóm thợ săn hiểu được trận chiến bên kia đã kết thúc.

Vì thế Tôn Nhạc liền dẫn theo Đỗ Tiểu Nhuyễn và một vài nhân viên hỗ trợ đi thẳng tới nơi Ôn Văn chiến đấu, mà ba người khác thì ở lại bảo vệ đội chữa bệnh.

Đơn giản nghỉ ngơi hơn ba mươi giây, đã không còn thở hổn hển nữa, Ôn Văn bắt đầu xử lý con nhím biển này.

Trên người nhím biển đều là bảo bối, nhưng cũng có nhiều thứ không thể dùng để ăn, sau khi dọn sạch sẽ mớ nội tạng không thể ăn kia, Ôn Văn bắt đầu dùng khả năng khống chế nước rưới vào trong con nhím biển này.

Sau khi rót đầy nước, Ôn Văn dùng một cái gai nhọn trộn đều mọi thứ bên trong, biến chúng thành nước canh màu vàng nhạt.

Sau đó Ôn Văn lấy phần mô trong suốt kia ra, đếm thử thì phát hiện có mười bốn viên thuốc vạn năng, tính toán một chút rồi anh lấy ra sáu mảnh cất đi.

"Sáu mảnh đủ cho cho tôi dùng rồi, số còn lại... phải xem vận may của các người vậy."

Căn cứ vào truyền thuyết địa phương, trận ôn dịch trước kia chính là nhờ vào ăn thịt nhím biển Hoàng Kim mới có thể chữa khỏi.

Cho nên số nước canh vàng nhạt trong xác con nhím biển thật to kia và tám viên thuốc vạn năng này chính là thuốc mà Ôn Văn dùng để điều trị ôn dịch!

...

Lúc Ôn Văn xử lý xong mọi chuyện, Tôn Nhạc và Đỗ Tiểu Nhuyễn mới lững thững tới.

Vừa tới nơi thì nhìn thấy Ôn Văn bạo lực bóp cằm mở miệng một người bệnh đang kịch liệt giãy giụa, rót một chén chất lỏng màu vàng vào miệng đối phương.

Vừa hành động hung ác vừa lẩm bẩm: "Uống canh vàng đi nào, có thể trừ dịch bệnh đấy, tin tao thì hết bệnh, lừa mày là con chó nhỏ..."

"Dừng tay, anh đang làm cái gì thế hả?"

Đỗ Tiểu Nhuyễn muốn cản Ôn Văn lại, thế nhưng Ôn Văn đã rót chén canh khả nghi kia vào trong miệng người đàn ông này, thấy khí chất tà ác của Ôn Văn, phản ứng đầu tiên của Đỗ Tiểu Nhuyễn là Ôn Văn đang dùng người dân vô tội của thị trấn để thử nghiệm.

"Câm miệng, nhìn là được rồi."

Ôn Văn lấy ra giấy chứng nhận siêu thợ săn lắc lư trước mắt bọn họ một phen, hai người chỉ có thể đè nén nghi ngờ trong lòng, nhìn Ôn Văn hành động.

Người bị nhiễm bệnh kia uống xong canh vàng của Ôn Văn thì bắt đầu ho sặc sụa một trận, sau đó thì nôn mửa kịch liệt.

Nôn ra chủ yếu là chất lỏng tanh hôi màu đỏ thẫm, trong chất lỏng đó có cả tuyến sinh dục màu vàng của nhím biển.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Tôn Nhạc vẫn như bình thường, mà sắc mặt Đỗ Tiểu Nhuyễn thì đã trắng bệch, cho dù đã đóng giữ ở nơi này khá lâu nhưng cô vẫn không quá thích ứng với trường hợp này.

Trong quá trình nôn mửa, gai nhọn trên người bắt đầu rút đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, chỉ vài phút sau thì diện tích nhím biển hóa trên người hắn chỉ còn lại khoảng một phần hai, bộ phận bị nhím biển hóa trông cũng có vẻ nhẹ hơn trước rất nhiều!

"Quả nhiên công hiệu, cũng không uổng phí tám viên thuốc vạn năng của mình."

Ôn Văn thở dài một hơi, nếu thật sự có hiệu quả thì lời của Vệ Tô nói chính là thật.

Thứ cho người đàn ông này uống là bột phấn của mảnh thuốc mà Ôn Văn đã cạo rồi trộn với một ít canh vàng, anh muốn thử nghiệm trước khi điều trị quy mô lớn.

Sau khi xác thực là có hiệu quả, Ôn Văn lại cho người đàn ông này uống thêm một chén, lần này phản ứng của ông ta không còn kịch liệt như thế, phần nhím biển hóa trên người cũng chỉ héo rút một chút mà thôi.

"Xem ra hiệu lực của thuốc chỉ được như thế, cho dù dùng nhiều hơn cũng không có hiệu quả."

Sau khi xác nhận hiệu quả điều trị, Ôn Văn dùng sức mạnh của Hủ Huyết Giả nghiền nát cả tám viên thuốc vạn năng lẫn phần mô trong suốt kia, sau đó rắc vào trong số nước canh nhím biển, quấy đều.

Sau đó nói với Tôn Nhạc và Đỗ Tiểu Nhuyễn ngơ ngác đứng bên cạnh: "Nhím biển Hoàng Kim đã chết, nghi thức hấp dẫn nhím biển cũng đã bị tôi phá hư, lúc trời tối nhím biển sẽ không tiếp tục xuất hiện nữa."

"Hiện giờ tranh thủ thời gian phái người tới chia nước canh này cho người bệnh trong thị trấn, đảm bảo mỗi người đều có thể uống ít nhất là một chén, như vậy một số bệnh nhân có lẽ sẽ được trị khỏi..."

0.13736 sec| 2408.859 kb